Ði qua những mùa nắng

08:01, 02/01/2018

Sáng nay nắng bất chợt trở về phố núi. Sau bao ngày mưa gió ảm đạm. Nắng ngập trong sân. Hoang tràn trên những cây cỏ ngoài vườn. Nắng nhảy nhót reo mừng như đã đi đâu xa lâu lắm.

1.
Sáng nay nắng bất chợt trở về phố núi. Sau bao ngày mưa gió ảm đạm. Nắng ngập trong sân. Hoang tràn trên những cây cỏ ngoài vườn. Nắng nhảy nhót reo mừng như đã đi đâu xa lâu lắm.
 
Mới ngày hôm qua, anh ngồi giữa mùa đông Hà Nội hỏi: - Trong đó thế nào? Hết mưa chưa? Tiếng của gió hun hút trong điện thoại.
 
Tôi ngán ngẩm lắc đầu: - Vẫn đang mưa anh ạ!
 
Anh kêu: - Sao kỳ vậy? Tháng 12 rồi mà sao vẫn còn mưa?
 
Tôi cũng thấy kỳ. Thường thì tháng 11 đến, khi dã quỳ nở vàng rực khắp núi đồi cao nguyên cũng là mùa khô tới.
 
Mưa đã rơi suốt 6 tháng. Những tưởng đã hết. Vậy mà không! Dã quỳ cứ nở, mưa vẫn cứ rơi. Dường như chẳng liên quan gì đến nhau.
 
Những cơn bão bất chợt ngang qua đâu đó. Những trận áp thấp nhiệt đới bỗng dưng làm phố núi mưa ào ạt. Những cơn mưa to sầm sập suốt đêm khiến người ta tưởng như mới bắt đầu bước vào mùa mưa. Chứ không phải mưa đã cuối mùa.
 
Minh họa: Internet
Minh họa: Internet

Nhưng rồi nắng cũng trở lại sáng nay. Cả phố rạo rực. Nắng len lỏi trong vòm hoa giấy tím sẫm trước nhà. Hoan hỉ lan tỏa trên từng chiếc lá cây anh đào đang mùa rơi rụng. Nắng trùm lấy vườn rau đang bắt đầu lên lá non. Vàng rộm.
 
Em đến với khuôn mặt đã có chút hồng hào. Khuôn mặt của người đàn bà còn quá trẻ, vẫn đang loay hoay hướng đi cho cuộc đời mình. Đi tiếp hay là quay trở lại? Đôi lúc thấy em quá xanh xao thiếu sức sống. Như những ngày mưa sụt sùi, thiếu nắng.
 
Tôi đã gặp em trong một sáng mùa đông Hà Nội. Ngây thơ, thánh thiện. Trông em hiền lành quá đỗi giữa một chốn xô bồ náo nhiệt. Sau này mới biết em sinh ra ở Đà Lạt. Rối lấy chồng ở Hà Nội.
 
Chẳng hiểu dòng đời xô đẩy thế nào chúng tôi gặp lại nhau ở đây. Một cuộc hội ngộ không báo trước. Giữa phố núi yên ả diệu kỳ.
 
Em đã bỏ lại thành phố lớn để trở về nơi em đã sinh ra. Bỏ lại cuộc sống đã từng gọi là gia đình.
 
Không biết phố núi có làm em nguôi ngoai kỷ niệm? Có làm em quên đi người đàn ông ấy?
 
Em đến giữa cái nắng ngạo nghễ. Nhưng lại kèm với một câu chuyện không có gì mới mẻ:
 
- Em sắp ra Hà Nội sống chị ạ!
 
Tôi sững lại: - Thật sao? Bao giờ em đi? Vậy là chị em mình ít có cơ hội gặp nhau rồi sao? 
 
Em gật đầu. Nắng bỗng run rẩy. Mắt em đang đong đầy nắng? Hay đầy ưu tư? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ thấy nắng như lửa, rực cháy.
 
Không biết em có mong nắng như tôi?
 
Người đàn bà đã từng ngồi chờ nắng về rất lâu. Có những hôm cốc café đã nguội ngắt mà nắng vẫn chưa tới. Cốc café tôi vẫn thường tự pha mỗi sáng. Tôi ngồi trong sân, trên chiếc ghế mây. Trước mặt là chiếc xích đu quấn dây thừng màu trắng với những chiếc gối màu tím sẫm nhạt khác nhau. Chiếc xích đu Inox mà vào một ngày trở gió tôi đã mua dây thừng trắng quấn kín chúng lại. Để rồi sau đó mỗi khi ai đi ngang qua đều gật gù vì trông nó độc quá!
 
Nhiều hôm nắng ghé bất chợt mang theo khuôn mặt nhợt nhạt như người đàn bà đang bệnh. Rồi tắt. Có đôi khi nắng tới rất nhanh. Bừng sáng rực rỡ rồi đi. Chỉ có gió là mê mải. Gió lật tung những chiếc lá ngoài sân, thổi ngược vào trong nhà. Càng cố quét chúng ra xa thì chúng lại càng thổi bật lại. Những bông hoa giấy màu hồng nhạt bay tứ tung.
 
Người đàn bà xứ Huế hàng xóm hay đi qua nhà tôi dừng lại. Mỗi ngày bà lại mang đến một câu chuyện khác nhau. Rằng thời tiết dạo này lạ nhỉ? Sao mùa nắng rồi mà vẫn cứ mưa? Nhưng ngày nào bà cũng bảo: lá rụng nhiều quét mệt nhỉ?
 
Tôi cũng thấy mệt khi mọi thứ cứ thổi tung trở lại. Gió khiếp gì đâu. Như bão.
 
Mãi rồi cho đến hôm nay nắng mới thực sự như người đàn bà đầy năng lượng. Rừng rực sức sống. Trọn vẹn cả ngày. Mùa của nắng đã về! Tôi nghe rõ tiếng hoan ca đang reo lên đâu đó.
 
2.
Tôi kéo em đến sân bay Cam Ly.
 
 Mỗi năm vào mùa này tôi lại đến nơi đây như có một cuộc hẹn sẵn. Không chính xác vào ngày nào. Chỉ biết ngày nào đó trong tháng 12 và nhất định có nắng.
 
Nơi này trước là một sân bay quân sự. Giờ bỏ hoang. Những bãi đất hoang hoa cỏ dại mọc ngút ngàn. Có vô vàn những bông hoa tím nhỏ xíu, những bông màu trắng mỏng manh... chẳng biết tên tranh nhau nở. Sắc tím vương vào buổi chiều thương nhớ. Tôi không đếm được có bao nhiêu thứ hoa dại mọc. Mỗi loài hoa mang một hương sắc khác nhau. Chúng đua nhau nở, chen nhau mọc tạo thành một bức tranh thiên nhiên đẹp không tưởng. Phố núi thật sự quyến rũ hơn nhiều vì những cánh đồng hoa dại ấy. Những thứ hoa cỏ bình dị ấy là một nguồn năng lượng dồi dào cho những kẻ ở thành phố tới. Họ đến đây đi giữa cánh đồng cỏ tuyết dưới sương sớm, những chiếc mũ nồi xanh đỏ ẩn hiện giữa những lúp xúp cỏ dại… như để nạp đầy năng lượng rồi trở về thành phố tiếp tục công việc. Nơi đó đã hút hết sinh lực của họ.
 
Chỉ sợ một ngày không còn những cánh đồng hoa cỏ dại nữa! Mỗi năm quay lại đây đã thấy những khu nhà lồng trồng rau và hoa ngày một nhiều hơn.
 
Tự nhiên tôi lại nhớ đến tuổi thơ của mình chơi trốn tìm giữa những bụi cúc tần và rặng tre đầu ngõ. Lũ trẻ con chạy đuổi nhau bên những ao hồ đầy bèo nở và những hàng râm bụt mọc khắp ngõ xóm. Giờ nhà cửa mọc san sát. Hà Nội đến bãi đất trống còn khó nữa là một bụi cúc tần.
 
May mắn sao còn có những nơi như thế này. Trời ơi miên man là cỏ dại. Có một thứ cỏ màu đỏ đang mọc tràn khắp chốn. Cứ như hẹn sẵn cho tháng 12. Thứ cỏ mà người ta hay gọi là cỏ đuôi chồn.
 
Những đám cỏ phấp phới bay theo gió. Gặp nắng chúng như được tô vẽ thêm sắc màu. Lung linh huyền ảo. Cái màu đỏ như màu rượư vang mà anh hay rót trong mỗi bữa cơm. Anh thích rượư vang Đà Lạt. Không cần phải thứ rượư đắt tiền từ Chile hay Pháp. Anh bảo chỉ cần vang Đà Lạt là đủ.
 
Cũng như tôi chỉ cần ngắm những thứ cỏ dại hoang tràn như thế kia là đủ. Chợt nhớ mình đã bỏ xa chốn thị thành, nơi có những vườn hoa bên sông Hồng được chăm bẵm xanh tươi để rồi người ta kinh doanh cho việc chụp ảnh.
 
Ở đây hoa dại cứ bung nở với sức sống mãnh liệt trên đất cằn khô. Chẳng cần chăm sóc. Thế mà chúng vẫn đẹp ngất ngây. Ai đến đây cũng không khỏi mang lòng thương nhớ rồi hẹn ngày trở lại.
 
Em hỏi: - Đấy là cỏ hồng hả chị?
 
- Không phải cỏ hồng, mà là cỏ đỏ, cỏ đuôi chồn. Hay còn gọi cỏ Noel vì nó nở đúng mùa Giáng sinh đang về.
 
Tôi cũng chẳng rõ mình đã dẫn bao nhiêu người đến đây. Chỉ biết vào mùa, những cô nàng nhìn thấy cỏ đỏ đều rú rít reo mừng: - Trời ơi! Cỏ đỏ kìa!
 
Tôi nhớ đến những triền đê Long Biên ở Hà Nội trắng xóa cỏ lau. Mỗi mùa cuối năm thế này tôi hay cùng đám bạn chạy ra đấy chụp ảnh. Nhưng chỉ là cỏ lau trắng thôi. Chứ không có thứ cỏ màu đỏ như thế này.
 
Nắng đang loang trên những miền cỏ dại. Bầu trời xanh thẫm lại. Những đám mây trắng phiêu bồng phía xa. Em đang nhảy múa trên miền hoang dại ấy. Những đóa Dã quỳ cuối mùa còn sót lại đâu đó. Vàng sẫm. Nhiều bông cánh rụng hết chỉ còn trơ lại nhụy to tròn cứng nhắc. Gai góc.
 
 Cỏ quấn lấy chân em, vướng đầy trên váy áo. Em hái cỏ bó đỏ cầm trên tay tung tẩy. Chiếc váy trắng bồng bềnh. Trông em như một nàng công chúa lạc trong rừng đang chờ hoàng tử tới. Trông em vẫn hồn nhiên như thế. Dù đã 5 năm trôi qua, kể từ lần gặp đầu tiên ấy.
 
... Và gió hoang hoải đến lạ lùng. Nắng càng rực thì gió càng mạnh. Cả cánh đồng cỏ dại ràn rạt gió. Tự dưng tôi muốn bay trên cánh đồng ấy. Bay như những con chim đang khao khát trời mây. Bay giữa nắng và gió lạnh. Chiếc váy đỏ rực rỡ đang bay giữa mùa đông ngọt ngào của cao nguyên.
 
- Mùa của nắng đã về rồi chị nhỉ?
 
Em cười. Nụ cười đầy ắp nắng. Khuôn mặt em chỉ còn nắng lan tỏa. Dường như mọi nỗi buồn đều bị tan chảy hết.
 
Vậy mà em sắp phải rời xa nơi này…
 
Những người đàn bà đã từng chờ nắng lên như chờ hạnh phúc cho cuộc đời mình. Em sẽ chẳng quên được phố núi đâu. Em nhỉ?
 
Rồi sẽ có những nỗi nhớ chợt quay quắt trở về.
 
Đã có biết bao nhiêu người đã đến đây. Đã bay trên cánh đồng cỏ dại này. Mỗi khi mùa nắng về. Đã có bao nhiêu giấc mơ được nuôi dưỡng ở đây? Để rồi xa, nhớ điên dại và hỏi: - Đã đến mùa cỏ đỏ chưa chị? Em nhớ Đà Lạt đến phát điên chị ạ!
 
Ừ! Đà Lạt mùa này đẹp nhất trong năm làm sao mà không nhớ cho được.
 
Em nhoẻn nụ cười từ phía xa xăm: - Phố núi đẹp thế này mà em sắp phải xa mất rồi…
 
3.
Anh vẫn ở đâu đó giữa mùa đông Hà Nội. Co ro trong đống chăn đệm. Húng hắng ho. Mùa đông ngoài Bắc khắc nghiệt vô cùng. Đêm đông nằm trong đống chăn dày cộp mà tay vẫn lạnh buốt.
 
Rồi anh lại hỏi: -Trong đấy thế nào?
 
- Nắng cực đẹp anh ạ. Ban ngày nhiệt độ tầm hơn 20 độ khá ấm áp. Nhưng buổi tối nhiệt độ hạ khá nhiều. Có những hôm thấp tới 10 độ.
 
Anh bảo: - Ừ gần Nô en bao giờ cũng lạnh vậy. Nhiệt độ xuống thấp hơn. Em nhớ mặc ấm và đi tất.
 
Tôi vẫn nhớ mỗi sáng anh vẫn nhìn chân tôi và hỏi: - Đi tất chưa? Tại sao lại không chịu đi tất?
 
Tôi có thói quen để chân trần. Chỉ khi nào thật lạnh mới xỏ đôi tất. Nhưng chỉ đi được một lát lại tháo ra. Chẳng hiểu sao cứ thấy bí chân không chịu được. Chỉ hôm nào gió vần vũ như bão tôi mới chịu đi tất nguyên ngày.
 
Mới đó mà đã hết năm. Cái nắng thế này gió thế này là đủ biết sắp sang một năm mới. Đời người đi đâu mà nhanh khủng khiếp.
 
Ngoài phố mùa Ban trắng đã về, trông như những cánh bướm trắng chấp chới trên bầu trời ăm ắp nắng. Những con đường Cẩm tú cầu lấp lánh từng giọt nắng đọng lại. Có những chiều hanh hao tôi cứ bước đi theo những giọt nắng ấy. Đôi khi chẳng biết là đi đâu...
 
Nắng đang loang dần phía tận cuối chân trời... trên những miền mênh mông cỏ dại..., trên mọi nẻo đường phố núi. Những đôi tình nhân ấm áp trong những chiếc áo len nắm chặt tay nhau đi giữa mùa mênh mông nắng…
 
Có nên gọi là nắng thiên đường không anh nhỉ?
 
Tự dưng nhớ đến những câu thơ của ai đó. Lại thấy nao nao về những ngày cuối cùng của năm:
 
Anh thấy không thành phố vẫn bình yên
Tháng 12 lại ấm màu lễ hội…
Có một chút nhớ nhau trong dòng đời rất vội
Và những ngày dài lắm để quên nhau!...
 
TRÀ MY