
Những ngày đầu thu lịch sử cuối tháng 8, tôi có dịp ra Hà Nội. Nói là từ miền Trung ra nhưng chính là sự trở về bởi Thủ đô Hà Nội là trái tim của cả nước...
Những ngày đầu thu lịch sử cuối tháng 8, tôi có dịp ra Hà Nội. Nói là từ miền Trung ra nhưng chính là sự trở về bởi Thủ đô Hà Nội là trái tim của cả nước. Có lẽ đất nước ta duy nhất có 2 mùa thu: Mùa thu của thiên nhiên và mùa thu cách mạng. Tôi bồi hồi vào thăm lăng Bác, nơi vườn hoa Ba Đình cách đây 69 năm vị lãnh tụ kính yêu của dân tộc ta đã đọc Bản Tuyên ngôn độc lập khẳng định: “Tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng, dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do… Nước Việt Nam có quyền hưởng tự do và độc lập và sự thật đã thành một nước tự do và độc lập”. Lần đầu tiên vị Chủ tịch Nước ra mắt nhân dân đã có một câu hỏi thật thân thiết, bình đẳng: “Tôi nói đồng bào nghe rõ không” gần gũi, thân thương biết bao. Một câu nói không có văn bản trong bản tuyên ngôn nhưng đã đi vào lịch sử từ buổi sáng năm ấy. Sau đó 9 năm - năm 1954 tại Đền Hùng, Bác đã căn dặn các chiến sỹ đại đoàn quân tiên phong: “Các vua Hùng đã có công dựng nước, Bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước”. Mấy chữ “Bác cháu ta” thật thân thiết nhường nào. Hình ảnh vị cha già dân tộc với chòm râu bạc phơ, đôi mắt sáng tinh anh, vầng trán cao lồng lộng; với bộ quần áo ka ki quen thuộc, đôi dép lốp cao su giản dị ngày thường, với giọng nói trầm ấm, ngôn ngữ văn phong thật dễ hiểu nhưng sâu sắc và minh triết đã đi vào tâm thức của mỗi người con đất Việt.
 |
Tháp Rùa (Hồ Gươm). Ảnh: THANH TOÀN |
Những ngày đầu thu này, tôi trở lại thăm ngôi nhà sàn của Bác. Vẫn còn đó những vườn cây hoa trái; hoa thì tỏa hương, trái thì kết quả. Những cây trái mà bất cứ vườn nhà nông thôn nào cũng có. Bưởi nặng trĩu cành vít võng, cam vàng ngọt nắng mùa thu. Sắc hoa dâm bụt như những chiếc loa kèn nhụy đỏ và ao cá Bác Hồ lao xao gợn sóng in bóng những hàng dừa nghiêng dáng dấp của một vùng miền quê Nam Bộ yêu thương. Tôi trở lại Quảng trường Ba Đình và thao thiết trước sắc màu của cỏ. Những ô cỏ vuông bàn cờ lên đều tăm tắp. Cỏ thật bình dị xanh cái màu xanh ruộng đồng của nước Việt, lặng lẽ, khiêm nhường dệt nên tấm áo lụa xanh non. Cỏ làm đầy nhau kẻ thành những vạch đường đón bước chân người về thăm lăng Bác. Tôi bồi hồi ngồi xuống bên cỏ vuốt lại những ngọn cỏ đọt nắng. Cách đây 69 năm cỏ cũng đã nâng những bước chân người sát lại bên nhau thành một khối kết đoàn cùng hát khúc ca: “Cùng nhau đi hồng binh” dưới một tráng ca “Ba Đình nắng”. Những lớp người ấy giờ đã thành ông, thành bà. Có bao người đã ngã xuống qua các cuộc trường kỳ kháng chiến, cỏ ở đây còn ấm hơi người. Cỏ ở Quảng trường Ba Đình mang sắc màu hồn non nước thật dân dã, thật phong sương mà thật bền chặt gắn kết với đất đai Tổ quốc. Cỏ kết nên một màu bia bất tử. Máu đào đã thắm vào cỏ. Cỏ là tấm áo giáp cuối cùng của đất. Tôi lặng lẽ ngồi bên cỏ. Những đọt nắng ngời từ màu vàng, màu tươi, màu ấm. Nắng sáng như một hồi quang đẹp đẽ của âm vang lịch sử. Buổi tối Quảng trường Ba Đình dưới ánh đèn mịn màng và trong trẻo những đàn em thơ như bầy chim non chạy nhảy tung tăng dưới bầu trời tự do yên lành bên lăng Bác. Các em đưa lại sức sống hồi sinh tươi trẻ của lớp măng non bên rặng tre xanh rì rào quanh lăng Bác trong gió thu ngã bóng ôm choàng lấy những ríu ran, những tươi rói của bao âm thanh trong trẻo cuộc đời.
Tôi bồi hồi đi trên con đường dẫn về lăng Bác: Đó là đường Điện Biên Phủ với cột cờ Hà Nội. Trong gió sớm mùa thu, lá cờ đỏ sao vàng tung bay. Màu đỏ tươi của sắc cờ và sắc nắng sáng vàng mùa thu của ngôi sao năm cánh cho ta nhớ về năm cửa ô ngày nào đón những đoàn quân chiến thắng. Từ ngày Quốc khánh 1945, sau đó 9 năm - năm 1954 sau chiến thắng Điện Biên Phủ ta đã giải phóng Thủ đô và sau 18 năm gấp đôi thời gian ấy - năm 1972 ta đã có “Một Điện Biên Phủ trên không” quật ngã pháo đài B52 của Mỹ. Một tên đường mà bao âm vang, người đi mà lòng lâng lâng nhịp sóng. Mùa thu thiên nhiên đem lại sắc tươi cho mùa thu cách mạng với sắc xanh của cây, sắc vàng của nắng, sắc đỏ của lá cờ Tổ quốc, sắc màu khăn quàng đỏ thắm của các em thơ vào mùa khai giảng năm học mới và sắc tím thủy chung của những tà áo dài thiếu nữ Hà Nội bay làm mềm cả nắng. Thu của hương thơm hoa sữa, của cốm xanh gói lá sen. Hồ Gươm soi bóng tháp rùa còn lưu giữ thanh gươm của Lê Lợi đó là Hồ Hoàn Kiếm - Hoàn trả lại thanh kiếm giữ nước cho con cháu muôn đời. Tôi như vẫn còn nghe âm vang lời tuyên ngôn của Bác: “Toàn thể dân tộc Việt Nam quyết đem tất cả tinh thần và lực lượng, tính mạng của cải để giữ vững quyền tự do độc lập ấy”. Thưa Bác, lời căn dặn của Người chính là ý chí hội tụ quyết tâm của cả dân tộc “không có gì quý hơn độc lập tự do”. Đó là lời tuyên ngôn cũng như năm xưa Lý Thường Kiệt đã đọc bài thơ thần bất tử; Nguyễn Trãi đã đọc “Bình ngô đại cáo”. Nắng vàng mùa thu bừng sáng lên dưới trời xanh sắc nắng Ba Đình...
Hà Tĩnh, ngày 24/8/2014
Nguyễn Ngọc Phú