Vượt qua sông Đạ Quýt, trên đất Phước Long, đi hết một ngày đường đến tối mịt, cả đoàn mới dừng lại bên bờ sông Đồng Nai. Đoạn đường khá dài, lại phải lên dốc, nên mọi người mệt lử.
Nhận được tin bà ngoại mất, tôi lật đật thu xếp công việc chạy ra đón xe về liền. Cả đêm trên chuyến xe từ Sài Gòn về quê, kì lạ là chẳng có cảm giác say xe đến hoa mắt chóng mặt như mọi lần...
“Vợ chồng nó về với nhau rồi cháu ạ”. Tin báo qua điện thoại của mẹ Hiến làm Thành khấp khởi vui lây, bõ công anh hàn gắn. Thương giận chồng, bỏ về nhà cha mẹ đẻ.
Tôi đặt sẵn vé tàu về quê với niềm vui háo hức rằng bố mẹ đang đợi mình trong ngôi nhà mới hằng mơ ước bao lâu. Mọi thứ trong cuộc hành trình trở về quê vì thế mà thêm ý nghĩa...