Công việc giảng dạy giúp tôi thường xuyên tiếp xúc với sách và thực hành đọc sách. Dù đã quen rồi, nhưng cứ vào dịp cuối tháng Tư hằng năm, khi mà khắp nơi đang diễn ra các hoạt động chào mừng, hưởng ứng Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam 21/4 thì lòng tôi cũng vui háo hức. Lúc này, tôi thường nhớ lại và thầm biết ơn những trang sách đầu đời.
Về quê ăn Tết là ta về với cội nguồn. Cái nguồn cội sâu xa có gì mà thăm thẳm vậy. Hình như trong mỗi con người thuần Việt, ai cũng có chút ít chất ruộng, chất đồng, chất quê, chất kiểng.
Phố núi những ngày cuối năm, trời xanh, mây trắng, nắng vàng, mùa xuân đang lấp ló ngoài hiên. Những ngày đẹp nhất năm cũng đã đến. Mùa này, bước chân ra ngõ sẽ có một cảm giác hay đến lạ lùng...
Năm 1978, lần đầu tiên vượt đèo Ngoạn Mục để đến Đà Lạt mà tôi từng mơ ước. Lúc đó, trong tưởng tượng của mình, Đà Lạt như nàng tiên ảo ảnh. Đèo Ngoạn Mục thật ngoạn mục, hùng vĩ và tuyệt đẹp nhưng đèo D’ran mới để lại nhiều ấn tượng trong tôi.
Tôi không phải là người Đà Lạt mà chỉ là kẻ “ở trọ” trên phố núi, vậy mà thiên nhiên hữu tình, phong cách của con người nơi đây đã làm tôi cảm, tôi mến để rồi khi nghĩ về thành phố này, tôi đã dành cho phố núi với đủ đầy những cung bậc cảm xúc.
Điệp khúc quân hành của người chiến sĩ chính là khúc ca, khúc tráng ca ngân vọng theo đội ngũ điệp trùng với núi sông, đất nước. Họ là những người con thôn Việt,
Năm 1996, tôi chọn Đà Lạt để theo đuổi ước mơ học hành. Lần đầu đến đây, thành phố cho tôi cảm giác bất ngờ nhưng vô cùng thú vị. Trước đó, tôi chỉ biết Đà Lạt qua âm nhạc và sách vở, biết những mĩ danh như “thành phố buồn”, “miền đất lạnh”, “xứ hoa đào”...
Tôi không phải là người Đà Lạt nhưng những gì về vùng đất này cứ vận vào đời mình khiến tôi dùng dằng không dứt. Mỗi một khung cảnh, con đường, hàng cây... đều để lại trong tôi những ấn tượng hay đến lạ. Với tôi, phố núi đã căng chật niềm thương...
Một ngày cuối đông, tôi nhẩn nha thong thả điệp khúc mùa xuân bên lũy tre làng đang lặng thầm với cánh đồng thôn quê nơi bờ hoang đất bãi. Thiên nhiên biến đổi, thời gian tàng hình